“Mẹ – là người luôn dõi theo từ ngày con vừa chập chững biết đi

Mẹ – là người luôn chở che từ ngày con biết chơi đùa

Mẹ – là ánh trăng rọi đường khi khó khăn tràn về muôn lối

Mẹ – là ánh lửa

Mẹ – là tất cả của đời con”

Mẹ, người quan trọng nhất cuộc đời tôi, vì đi cả cuộc đời này tôi cũng chẳng bao giờ tìm được ai yêu thương tôi hơn mẹ. Mẹ tôi không quá quan trọng về hình thức bên ngoài, chiếc quần Jean, áo voan đơn giản, mẹ đã đưa tôi đi khắp nẻo đường quán xá. Mẹ tôi đơn giản, bình dị y như vùng đất mà mẹ được sinh ra và lớn lên. Không cầu kì kiểu cách, thứ mẹ tôi có chỉ là tình yêu thương vô bờ bến, mẹ yêu tôi, yêu gia đình. Vì tình yêu thương ấy mà mẹ đã hi sinh cả tuổi thanh xuân tươi đẹp của mình, mẹ hi sinh cả ngoại hình, cả sức khỏe chỉ mong hai chị em tôi đầy đủ cơm ăn áo mặc, chỉ mong hai chị em tôi được như bao đứa trẻ khác . Thời ấy bố mẹ tôi cực khổ lắm, làm quần quật từ sáng sớm tonh mơ cho đến đêm tối mù mới đủ để chi em tôi được đi học như ai. Từ một cô gái dáng vóc mảnh khảnh, vì tôi, vì gia đình, mẹ tôi lức xưa cũng xinh đẹp trẻ trung như bao cô gái khác nhung vè tất bật lo lắng cho gia đình, mẹ đã quên đi việc chăm sóc bản thân mình. Để giờ đây, những vết nhăn nheo đã hằn lên đôi mắt mẹ, đôi mắt buồn long lanh ngày xưa cũng đã sụp xuống vì thời gian. Nhưng với tôi, đôi mắt ấy vẫn đẹp, vì đôi mắt ấy cho tôi biết thế nào là tình yêu thương, ánh mắt ấy cho tôi viết đâu là nhà. Mẹ già rồi ! Mẹ tôi đã đi đến mùa thu cuộc đời rồi,.. mà tôi chẳng hay, chẳng biết. Mẹ hi sinh, rồi lại hi sinh, vì chúng tôi, mẹ chẳng màng đến bản thân, chẳng tiếc một điều gì.

Thương mẹ tôi những ngày mưa, dù trời mưa tuôn như xối xả, như réo rắc vào lòng người, mẹ vẫn đưa đón tôi đi học, mặc cho mẹ ướt sũng, lạnh cóng vì mưa nhưng mẹ vẫn nhường áo mưa cho tôi, để tôi được khô ráo vào lớp học.

” Cha mẹ nuôi con chẳng mong ngày đền đáp” Mẹ cứ cho tôi, âm thầm, lặng lẽ, không than phiền, không oán trách. Vì mẹ thương tôi, tình yêu thương ấy thiêng liêng đến vô cùng vô tận. Thế mà căn bệnh đáng sợ ấy lại đến với mẹ tôi khi tôi chỉ vừa vào lớp 5. Căn bệnh ung bướu mà người phụ nữ nào cũng phải sợ hãi. Lần 1, rồi lần 2, vết mổ ấy lại đau râm rỉ. Tôi chẳng biết làm gì, chẳng biết phải nói gì, tôi bất lực. Tôi rất sợ phải nói ra những lời yêu thương, tôi sợ bản thân mình yếu đuối.

Sau bao nhiêu biến cố của cuộc đời, mẹ vẫn vậy, vẫn yêu gia đình, vẫn chăm lo cho gia đình qua từng tháng ngày.

Mẹ là thế đấy ! Dù sức  khỏe không còn nhiều, dù nhan sắc đã nhạt phai theo năm tháng nhưng mẹ vẫn là “Quan Âm sống” của tôi. Mẹ vẫn dành hết cuộc đời cho bố con tôi.

Cám ơn mẹ, cám ơn vì đã cho con hình hài dáng vóc, đã cho con trái tim đầy ánh sáng, đã cho con cơm no áo ấm, cho con được cắp sách đến trường, cho con được bằng bạn bè và đã cho con cả của cuộc đời mẹ.

“Dẫu con đi hết cuộc đời

Vẫn không đi hết những lời mẹ ru”

Chế Lan Viên

Kim Anh – 12A2 – THPT Nhân Việt

Biên tập bởi : Phòng truyền thông – THPT Nhân Việt.

Facebook Comments